trong một đơn vị thời gian, Mặt Trời bức xạ theo mọi phương một năng lượng bằng L = 4.1026 W. Nếu vạch ra quanh Mặt Trời một mặt cầu có bán kính r' bằng khoảng cánh từ tâm Mặt Trời đến vệ tinh thì diện tích của mặt cầu đó là 4pr’2. Và phần bức xạ Mặt Trời rơi vào vệ tinh sẽ bằng S/4pr’2 (hình vẽ). Như thế lực ép của bức xạ ánh sáng tác dụng lên vệ tinh sẽ bằng:
Fbx » LS/(4pr’2c) và gia tốc mà lực đó cấp cho vệ tinh sẽ là: abx = Fbx/m = LS/(4pr’2c).
Với một vệ tinh nhân tạo có khối lượng m cỡ 70kg, tiếp diện S cỡ 1000m2, bay ở khoảng cánh r' » 1,5.1011 m kể từ Mặt Trời, ta tính được
abx » 5.10-3 m/s2 .
Ta dễ thấy, đại lượng abx nhỏ hơn nhiều gia tốc ac gây nên lực cản khí quyển cũng như so với adẹt liên quan đến độ dẹt của Trái Đát. Tuy nhiên dù sao hiệu ứng này vẫn biểu hiện ra, khiến các tham số của quỹ đạo vệ tinh như tầm cao của cận điểm và viễn điểm chẳng hạn có những dao động tuần hoàn.